NỖI BUỒN KHÔNG TÊN
Không phải là nỗi buồn ấy không có tên
Mà... mà không thể gọi
Cái miệng nói những lời không nên nói
Không phải nỗi buồn không nát tâm can
Không ong ong đầu não
Chỉ biết nỗi buồn khiến cuộc người nhốn nháo
Vò lòng người nát như dưa.
Chưa đầy ư? Đến thế vẫn chửa vừa? !
Nhét tất tật vẫn vơi thùng không đáy!?
Dòng lệ bốn ngàn năm vẫn chảy...
Mắt nhìn rõ mười mươi. Sao lại cố giả vờ ?
Tai nghe thủng từng lời. Cố giả điếc làm ngơ.
Có phải
Vì lanh canh tiếng tiền khua gió
Vì ngồn ngộn bạc vàng rực rỡ
Hể hả đầy túi tham?
Ơi!
Nỗi buồn tan hoang
Ai và ai dám đặt tên cho nó?!
Hat Cat Diệu Sinh
15/05/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét